2 bản tin của Người Việt 1 bản tin của RFA - TV PVT tổng hợp Sep 21, 2015
Việt Báo 24/09/2015: Bà Tạ Phong Tần 'vinh dự nhận cờ vàng' từ tay Giám Sát Viên Andrew Đỗ, địa hạt 1 Quận Cam
(Santa Ana) - Hôm thứ Tư, 23 tháng 9, 2015, vào lúc 10 giờ sáng Blogger Tạ Phong Tần đã đến viếng thăm xã giao Giám Sát Viên Andrew Đỗ, địa hạt 1 Quận Cam, tại văn phòng của Hội Đồng Giám Sát Quận Cam.
Blogger Tạ Phong Tần, người vừa được chính phủ Hoa Kỳ can thiệp ra khỏi nhà tù Cộng Sản và được đưa sang định cư tại Hoa Kỳ theo diện PIP, dưới sự bảo trợ của Bộ Ngoại Giao Hoa Kỳ hôm thứ Bảy 19 tháng 9 vừa qua.
Blogger Tạ Phong Tần, tác giả của trang blog Công Lý và sự Thật, đồng sáng lập viên của Câu Lạc Bộ Nhà Báo Tự Do, người đã bị nhà cầm quyền CSVN cầm tù từ 4 năm nay.
Trong cuộc hội đàm với Giám Sát Viên Andrew Đỗ, bà Tạ Phong Tần cho biết bà đã được khoảng 50 công an áp giải từ nhà tù ra thẳng đến phi trường Nội Bài, và tại sân bay có thêm 20 công an thường phục, sau đó bà được đưa ra phía sau sân bay, cho đến khi máy bay gần cất cánh bà mới được áp giải lên máy bay, khi đó bà mới gặp nhân viên của đại sứ quán Hoa Kỳ đón bà. Khi đó bà mới biết là bà được chính quyền Hoa Kỳ áp lực để chính quyền CSVN tạm thời đình chỉ án tù.
Bà cũng cho biết bà đã bị nhà cầm quyền Hà Nội bắt giam vào năm 2011, và bị kết án 10 năm tù về tội danh “tuyên truyền chống phá nhà nước” theo điều 88 bộ Luật hình sự của CSVN. Thân mẫu của bà là bà Đặng thị Kim Liêng, vì uất ức việc hàm oan của con gái nên đã tự thiêu và qua đời cuối tháng Bảy, năm 2012.
Bà cũng cho Giám Sát Viên Andrew Đỗ biết hiện nay bà đến định cư tại địa hạt 1 quận Cam, và theo diện PIP, nên bà hoàn toàn không có sự giúp đỡ nào của chính quyền Liên Bang Hoa Kỳ, và chỉ trông cậy vào sự giúp đỡ của các thân hữu.
Giám Sát Viên Andrew Đỗ bày tỏ sự hân hoan đón tiếp bà như một cư dân mới của địa hạt 1 quận Cam nơi ông quản trị. Luật sư Andrew Đỗ cũng cho biết trong khả năng và quyền hạn của ông ông sẽ tìm mọi phương thức để giúp đỡ blogger Tạ Phong Tần như một cư dân của quận Cam trong các lãnh vực y tế khẩn cấp, xã hội...
Giám Sát Viên Andrew Đỗ phát biểu: “Tôi rất vui mừng được đón tiếp Blogger Tạ Phong Tần sau cùng đã đến bờ tự do, và tôi hy vọng rằng bà sẽ được tập thể người Mỹ gốc Việt tại quận Cam nói riêng và tại hải ngoại nói chung đón tiếp bà vào trong tập thể người Việt chống Cộng tại hải ngoại, và sẽ trợ giúp bà tiếp tục đóng góp vào công cuộc chống lại chủ nghĩa CS phi nhân, để bảo vệ các quyền căn bản của con người nhất là quyền tự do phát biểu, tự do tôn giáo, quyết tâm đi đến việc giải thể chế độ Cộng Sản hiện nay trong nước để bảo đảm sự vẹn toàn lãnh thổ và lãnh hải, trước âm mưu xâm lược của Trung Cộng.”
Cũng trong cuộc tiếp xúc này, Giám Sát Viên Andrew Đỗ đã trao tặng Blogger Tạ Phong Tần một quốc kỳ Việt Nam Cộng Hòa nay là biểu hiệu của những người Việt quốc gia chân chính tại hải ngoại.
Giám Sát Viên Andrew Đỗ nhấn mạnh: “Đây là một biểu hiệu tự do và nhân ái của những người Việt quốc gia tại hải ngoại, ông cha chúng tôi đã đổ biết bao xương máu để bảo vệ màu cờ này, tôi hy vọng bà sẽ trở thành một phần tử của cộng đồng người Việt tại hải ngoại và tôi hy vọng bà cũng sẽ trân quý lá cờ này như chúng tôi.”
Blogger Tạ Phong Tần đã hoan hĩ nhận lá cờ từ tay của Giám Sát Viên Andrew Đỗ. Bà Tần đã bày tõ cảm tưởng: “Tôi rất lấy làm vinh dự được nhận một biểu tượng linh thiêng của chính nghĩa tự do, lá cờ này đã đại diện cho sự tranh đấu cho dân chủ, tự do của người dân miền Nam trong quá khứ và vẫn tiếp tục nuôi dưỡng cuộc đấu tranh cho tự do và nhân quyền ngày nay.”
Trong cuộc tiếp xúc có sự hiện diện của Blogger Điếu Cày Nguyễn Văn Hải, và một số thân hữu của bà Tạ Phong Tần.
BBC 24 tháng 9 2015: Bà Tạ Phong Tần 'vinh dự nhận cờ vàng'
Hôm 23/9, bà Tạ Phong Tần, người vừa được đình chỉ thi hành án ở trại giam Thanh Hóa và được đưa sang Hoa Kỳ trước đó ít hôm, đã có buổi gặp gỡ ông Andrew Đỗ, Giám sát viên Quận Cam, California.
Nhận một lá cờ vàng ba sọc đỏ từ tay ông Andrew Đỗ, bà Tạ Phong Tần nói: “Tôi rất vinh dự được nhận lá cờ này... Lá cờ này ở miền Nam trước đây đã cho người dân quyền tự do ngôn luận, tự do báo chí. Có thể nói lá cờ này đại diện cho quyền tự do ngôn luận, tự do báo chí của người Việt Nam.”
Về dự định sắp tới của mình, bà Tần nói bà muốn ưu tiên đảm bảo sức khỏe, và nhận thấy “công việc trước mắt sẽ có nhiều khó khăn”. Tuy nhiên, bà nói bà “không từ bỏ mục tiêu, lý tưởng... trong việc tham gia đấu tranh đòi quyền tự do, quyền con người cho người dân trong nước”.
Bà Tạ Phong Tần, cựu nhân viên công an, trước khi vào tù là chủ trang blog Công lý và Sự thật, đồng sáng lập viên của Câu lạc bộ Nhà báo Tự do cùng ông Nguyễn Văn Hải (Điếu Cày).
Bà bị bắt vào ngày 5/9/2011 và bị kết án 10 năm tù giam vào năm 2012 vì tội Tuyên truyền chống Nhà nước theo điều 88 Bộ Luật Hình sự.
Bà tới Hoa Kỳ vào tối 19/9/2015.
Người Việt:
- Blogger Tạ Phong Tần: 'Tôi cảm thấy nơi đây là nhà của mình' - Monday, September 21, 2015
- Blogger Tạ Phong Tần: 'Mỹ ép buộc CSVN phải trả tự do cho tôi' - Saturday, September 19, 2015
RFA:
Blogger Tạ Phong Tần đến Mỹ - California 2015-09-20
Hà Giang (NV): Chào mừng Blogger Tạ Phong Tần đến Hoa Kỳ. Chị có thể cho biết cảm tưởng trong những ngày chân ướt chân ráo đến Mỹ?
Blogger Tạ Phong Tần: Tôi xúc động được đồng hương chào đón, còn vui thì vui trong vòng tay thân thương của bạn bè, Blogger Điếu Cày, Blogger Uyên Vũ, những người đã cùng tôi sát cánh hoạt động cách đây hơn tám năm, hồi ở Việt Nam.
NV: Từ lúc nào thì Blogger Tạ Phong Tần bắt đầu biết là mình có thể sẽ qua Mỹ định cư?
Blogger Tạ Phong Tần: Nếu mà nói là biết thì do mình đoán thôi, chứ không biết chắc. Còn biết chắc chắc thì là từ khi Bộ Ngoại Giao (Hoa Kỳ) cử người đến trại giam gặp.
Vào năm 2012, khi vừa xét xử sơ thẩm xong, thấy báo chí trong nước chửi sứ quán Mỹ, chửi Lãnh Sự Mỹ, chửi cả Đại Sứ Quán Liên Minh Âu Châu, và các tổ chức quốc tế khác, chẳng hạn như Ủy Ban Bảo Vệ Nhà Báo, tổ chức theo dõi nhân quyền, rồi tổ chức Phóng Viên Không Biên Giới, vì lý do họ đã ra một thông cáo báo chí nói rằng Việt Nam vi phạm nhân quyền và đòi Việt Nam trả tự do cho tôi ngay. Rồi đến phiên tòa Phúc Thẩm họ vẫn lên tiếng như thế, thì kể từ lúc đó, tôi biết là mình không cô đơn. Kể từ lúc đó tôi vững tin rằng mình sẽ không bao giờ phải ở trong tù mười năm.
NV: Như vậy đến lúc nào thì chị mới biết là mình chắc chắn sẽ qua Mỹ?
Blogger Tạ Phong Tần: Khi Bộ Ngoại Giao Hoa Kỳ cho người đến gặp thì lúc đó tôi mới biết chắc chắn. Trước khi Bộ Ngoại Giao cho người đến thì Bộ Công An đã đến đề nghị tôi viết đơn xin đi Mỹ để cho họ xem xét, nhấn mạnh từ “xem xét,” có nghĩa là có thể được có thể không, có nghĩa đó là quyền của họ, là mình phải cúi đầu xin xỏ. Tôi bác bỏ thẳng thừng. Tôi nói họ đừng bao giờ mang vấn đề tự do ra để làm điều kiện đánh đổi với tôi. Đến ngày 12 Tháng Chín, Bộ Ngoại Giao cho người đến nhà tù hỏi ý tôi rằng có đồng ý đến Mỹ định cư hay không. Họ nói 'chúng tôi chỉ cần biết có thế. Nếu đồng ý, chị có thể viết cho chúng tôi mấy chữ xác nhận điều đó. Chúng tôi không yêu cầu chị nhận tội, chúng tôi không yêu cầu chị phải làm đơn từ gì cả.' Tôi nói với họ rằng tôi đồng ý định cư ở Hoa Kỳ nếu phía Mỹ cho phép, còn nếu bắt phải viết đơn gì xin nhà nước Cộng Sản Việt Nam thì dù bất cứ đơn gì tôi cũng không viết. Tuy nhiên nếu phía Mỹ bảo viết bản kê khai tài sản để nhập cảnh, thì tôi làm.
NV: Chị có thể tả lại quang cảnh buổi gặp gỡ đó giữa chị và Bộ Ngoại Giao Hoa Kỳ?
Blogger Tạ Phong Tần: Buổi gặp gỡ đó có sự chứng kiến của công an mấy chục người, cả công an của Bộ Công An và công an của trại giam. Khi nhân viên của Bộ Ngoại Giao Hoa Kỳ đến gặp thì Bộ Công An trại giam đưa tôi vào văn phòng nói chuyện. Bên Bộ Ngoại Giao Hoa Kỳ có hai người, trong đó có một người phiên dịch. Còn phía công an thì đông lắm, một cái bàn dài cỡ 3 mét, họ ngồi kín hết xung quanh, chắc là phải hơn 20 người. Nói chuyện xong thì phía Bộ Ngoại Giao Hoa Kỳ nói là 'chúng tôi hy vọng có thể gặp lại bà trong vòng thời gian 2 tuần nữa.'
NV: Gặp Bộ Ngoại Giao Hoa Kỳ ở trại giam ngày 12 Tháng Chín, mà ngày 19 đã sang tới Mỹ, như vậy thời gian nhanh bất ngờ, phải không ạ?
Blogger Tạ Phong Tần: Đúng, tôi cũng ngạc nhiên. Mới chưa được 10 ngày, thì hôm đó, khoảng 12:30 trưa, phía trại giam đến phòng giam nói tôi 'thu dọn đồ đạc đi Mỹ.' Họ đến tận phòng giam, trong đó có một người tù khác ở cùng. Họ nói thu dọn 'nhanh nhanh lên cái nào cần mang đi thì mang đi, lên máy bay họ không cho mang đi nhiều.' Tuy nói là thu dọn nhanh lên đi, nhưng họ vẫn muốn giữ lại một số món đồ cá nhân của tôi, tôi cãi lại quyết liệt đòi lại cho bằng được cho nên hai bên giằng co cho đến khi ra được lên xe để rời khỏi trại giam là hơn một tiếng đồng hồ.
NV: Những thứ họ đòi giữ lại là gì?
Blogger Tạ Phong Tần: Họ muốn giữ những vật lưu niệm, đồ dùng cá nhân của tôi, sô chậu nè, sổ sách nè, quyển kinh thánh, cuốn tự điển Hoa Việt nè. Tôi đòi lấy lại hết. Nhưng ra đến sân bay thì tôi phải vất bỏ lại cái thau nhôm và hai cái thùng. Uổng cái thau nhôm.
NV: Cái thau nhôm có gì đặc biệt họ đòi giữ lại còn chị thì nhất định đòi mang đi?
Blogger Tạ Phong Tần: Vì đó là cái chậu nhôm mà tụi tôi dùng để đòi nước. Khi họ hạn chế nước, tụi tôi kêu rầm lên, dùng cái chậu nhôm đó đập rầm rầm vào cửa, nên nó bẹp dí, không còn ra hình cái chậu nữa. Ra sân bay không mang nó theo được thì đành ra phải bỏ lại.
NV: Trở lại với chuyện ra phi trường, lúc nãy chị nói xe công an chờ sẵn ngoài cổng trại giam?
Blogger Tạ Phong Tần: Trong khi người công an đến phòng giam nói tôi thu dọn đồ đạc thì nhóm khác chờ trong mấy cái xe ở sẵn ngoài cổng. Tất cả là ba xe. Xe mình ngồi kể cả mình là 8 người. Đằng trước một xe cũng từng đó người, đàng sau một xe cũng từng đó người. Tất cả hơn hai mươi người.
NV: Sao chỉ đưa một người ra sân bay mà làm gì phải đi đông thế?
Blogger Tạ Phong Tần: Chưa hết đâu, ra tới sân bay là thấy bọn công an mặc thường phục đứng lố nhố ở đấy cả hơn chục người. Rồi camara máy ảnh đầy nhóc hết trơn. Khu vực đó là khu cửa sau của sân bay, không có bất cứ người nào khác ngoài công an với mình. Một lúc lại thấy thêm một số kéo tới nữa, cả năm mươi người. Lúc máy bay sắp cất cánh rồi, thì họ mới đưa tôi từ đằng sau đi ra đằng trước, thì lúc đó người ta đã lên máy bay ngồi đủ hết rồi, chỉ còn thiếu hai nhân vật thôi, là nhân viên Bộ Ngoại Giao, ông David V. Muehlke và Tạ Phong Tần. Ông David Muehlke đứng trên cầu thang vào máy bay, lúc tôi bước lên thì cả hàng chục máy ảnh chiếu vào quay đủ các hướng.
NV: Khi đưa chị lên thang vào máy bay, thì mấy người công an có nói lời giã biệt, chúc chị thượng lộ bình an không? Còn chị có quay lại nhìn quê hương lần cuối không?
Blogger Tạ Phong Tần: Họ không nói gì, chỉ đưa cái giấy quyết định tạm hoãn thi hành án thôi. Họ cũng không bắt ký gì cả. Đưa một cái là đi luôn, nếu bắt mình ký thì mình lại không ký. Còn tôi, tôi không quay lại nhìn, bởi vì có cái gì đâu mà nhìn, chỉ đám công an với cái sân bay thôi chứ có ai đâu mà nhìn...(cười).
NV: Cảm xúc chị khi bước lên máy bay như thế nào?
Blogger Tạ Phong Tần: Mình cảm thấy là phía trước mặt mình là còn cả một chặng đường đấu tranh rất dài đầy khó khăn, nhưng mình vẫn phải kiên trì tiếp tục. Xúc động thì có lẽ không, vì mình biết đó là tương lai được báo trước.
NV: Trước khi rời Việt Nam chị có được gọi phôn báo tin cho gia đình không?
Blogger Tạ Phong Tần: Không. Hoàn toàn không. Gia đình tôi ở Việt Nam cũng theo dõi Facebook và biết tin tôi qua Mỹ cùng một lúc như những người khác. Từ lúc qua Mỹ đến giờ thì mới liên lạc về nhà qua Facebook.
NV: Nếu trong buổi tối hôm đó, khi người đồng hương đến đón mang cờ vàng ba sọc đỏ ra trao cho chị thì chị sẽ phản ứng ra sao?
Blogger Tạ Phong Tần: Đưa thì mình nhận, chẳng sao cả. Mình sẽ nhận, mình sẽ công bố ngay đây là lá cờ của tự do, của tự do ngôn luận. Vì chuyện rõ ràng lắm, lá cờ vàng ba sọc đỏ đã từng ở miền Nam Việt Nam, và miền Nam Việt Nam từng có tự do ngôn luận, tự do báo chí. Hơn nữa, lá cờ đó, ở bang Cali, đã được thống đốc bang Cali công nhận đó là lá cờ đại diện cho người Việt ở đây.
NV: Như vậy có lẽ Blogger Tạ Phong Tần đã sẵn sàng tâm lý để hòa nhập vào cộng đồng người Việt ở đây, trở thành một phần của cộng đồng?
Blogger Tạ Phong Tần: Tuy là vẫn còn những điều bỡ ngỡ chưa quen, về ngôn ngữ, về đường sá chẳng hạn, nhưng mà điều đó không thành vấn đề, những khó khăn mình sẽ khắc phục trong thời gian tới. Quan trọng là ở đây mình cảm thấy nơi đây như là ở nhà của mình.
NV: Chị có thể chia sẻ vài dự tính tương lai?
Blogger Tạ Phong Tần: Dự tính thì thấy là phải làm nhiều việc lắm. Thứ nhất là phải tìm cách để khởi kiện vụ án này ra tòa án quốc tế. Thứ hai là viết một cuốn hồi ký, kể về tất cả những điều tai nghe mắt thấy trong sáu nhà giam đã đi qua. Thứ ba, là nhờ các luật sư ở Mỹ tư vấn việc mình phải làm thế nào để mình trở thành một luật sư chính thức mang quốc tịch Mỹ, để quay trở về Việt Nam hành nghề.
Luật sư nước ngoài, hoạt động ở Việt Nam không được tham gia vào những phiên tòa hình sự. Nhưng nếu mình là luật sư nước ngoài mà được đào tạo đầy đủ về luật Việt Nam thì sẽ được tham gia.
Tôi đã được đào tạo bài bản qua đủ các lớp, các bước ở Việt Nam, đủ điều kiện trở thành một luật sư ở Việt Nam, nhưng họ không dám cho tôi làm luật sư ở Việt Nam. Dĩ nhiên đây là những kế hoạch rất lâu dài, thực hiện chắc là rất khó, nhưng mình có quyết tâm thì sẽ được. Còn kế hoạch ngắn hạn thì viết truyện, viết báo để ổn định đời sống.
NV: Cảm ơn chị đã dành thì giờ cho cuộc phỏng vấn.
Chùm ảnh cộng đồng người Việt hải ngoại chào đón Blogger Tạ Phong Tần LAX Sep.19, 2015 (by Người Việt
Bản tin từ RFA by Ngọc Lan, thông tín viên RFA, California 2015-09-20: Blogger Tạ Phong Tần đến Mỹ
Bản tin cũ từ Người Việt
WESMINSTER, Calif. (NV) - Blogger Tạ Phong Tần, chủ trang blog Công Lý và Sự Thật, đồng sáng lập viên của Câu Lạc Bộ Nhà Báo Tự Do, đến phi trường Los Angeles (LAX) tối 19 tháng Chín, 2015, sau 4 năm bị nhà cầm quyền CSVN cầm tù.
Bà Tạ Phong Tần đến Hoa Kỳ lúc 8 giờ 30 tối trên chuyến bay của hãng hàng không China Airline.
Khi đến phi trường, bà Tần phát biểu rằng sẽ không ngưng con đường mà bà đeo đuổi. 'Sau cái tang của mẹ thì tôi càng cương quyết tranh đấu và bây giờ thì càng không bao giờ bỏ cuộc.'
Blogger Tạ Phong Tần bày tỏ cảm xúc: "Trước khi đến Mỹ, tôi rất hồi hộp không biết bao nhiêu năm anh em mới gặp nhau anh em đối với mình ra sao. Nhưng khi thấy nét mặt xúc động và sự quan tâm đón chào của nhiều người thì cảm thấy an tâm và biết mình đã quyết định đúng."
“Tôi cảm thấy như là gia đình của mình. Và tôi rất là xúc động khi gặp lại những người bạn của tôi. Đôi khi vui quá mình cũng xúc động chứ. Chưa bao giờ tôi khóc, ngay cả trước mặt bọn Cộng Sản.”
Kể lại giây phút bị áp giải ra phi trường, bà Tần cho biết: Tôi không biết họ đưa anh Điếu Cày đi như thế nào, nhưng riêng tôi có khoảng 50 công an áp giải. Ở trong nhà tù ra đi ba xe ô tô bảy chỗ ngồi. Khi đến sân bay lại thấy lố nhố khoảng 20 công an mặc thường phục nữa. Có người nhìn như có vẻ bàng quan, không có nhiệm vụ gì, nhưng cứ lẩn quẩn ở đó. Có khoảng một chục người cầm máy quay phim quay tứ tung. Họ đưa tôi vào khu vực phía sau sân bay, chỉ có tôi và công an. Đến khi máy bay sắp cất cánh họ mới đưa tôi ra phía ngoài. Và khi lên máy bay tôi mới gặp nhân viên đại sứ quán Hoa Kỳ đón tôi.”
Bà Tần khẳng định mình không phải bị trục xuất: “Tôi nghĩ thân nhân tôi biết tôi đi, nhưng không phải là trục xuất, bởi vì phía Mỹ ép buộc họ phải trả tự do cho tôi. Và họ đã ra một quyết định tạm đình chỉ thi hành án tù, chứ không phải trục xuất.'
* Kết quả của sự nỗ lực vận động
Blogger Điếu Cày, người từng bị cầm tù và cũng được đưa thẳng từ nhà tù đến Hoa Kỳ tháng 10 năm ngoái nói rằng: "Tin Tần được trả tự do là món quà lớn nhất cho CLBNBTD trong đúng ngày kỷ niệm sinh nhật 8 năm thành lập của Câu Lạc Bộ. Chúng tôi hết sức vui mừng! Đây cũng là kết quả của bao nỗ lực vận động của nhiều tổ chức đấu tranh khắp nơi. Đặc biệt Bộ Ngoại Giao Hoa Kỳ đã hết sức tích cực trong việc thúc đẩy đưa Tần ra khỏi nhà tù cộng sản."
Thượng Nghị Sĩ Janet Nguyễn có mặt tại LAX đón blogger Tạ Phong Tần phát biểu: ' Đi đón chị Tần tôi có cảm xúc giống như lần đi đón anh Điếu Cày. Có nghĩa là vui mừng giống nhau.'
Trả lời cầu hỏi nhà cầm quyền CSVN cứ thả các tù chính trị ra ngoại quốc như Mỹ chẳng hạn thì ảnh hưởng đến cuộc đấu tranh dân chủ cho Việt Nam thế nào. Bà Janet Nguyễn nói: 'Chúng ta, một mặt vui mừng vì những người trong nước ra, qua đó giúp biết rõ phương cách đấu tranh tốt hơn. Tuy nhiên chúng ta đừng quyền họ có thể bắt người này và thả người khác. Nếu có tiến triển thực sự thì phải thả hết tù chính trị và không bắt thêm một người nào nữa.'
* Trong vòng tay bạn bè
Ngay từ buổi chiều 19 tháng Chín, đông đảo bạn bè là thành viên của CLBNBTD đã tụ họp để cùng nhau đến phi trường LAX đón Blogger Tạ Phong Tần.
Nói về tâm trạng mình, Blogger Điếu Cày bày tỏ: 'Hơn ai hết tôi hiểu rõ tâm trạng của Tạ Phong Tần khi ấy đến phi trường, và tôi thấy có bổn phận phải giúp đỡ và hướng dẫn cô ấy trong những bước đầu bỡ ngỡ.'
Anh Võ Thiêm, một thành viên mới của CLBNBTD, lái xe đến từ San Diego chỉ để ra phi trường đón Tạ Phong Tần cho hay: "Tôi là thành viên mới của CLBNBTD nhưng rất cảm phục sự quả cảm của những blogger như chị Tạ Phong Tần, và hôm nay rất vui sẽ gặp được chị.""
'Hôm nay là một ngày rất vui.' Anh Hàng Tấn Phát đến từ San Jose so sánh 'cũng hồi họp như hôm đến đón anh Điếu Cày.'
Anh Phát nói thêm: “ Khi nhà nước CSVN phải thả những tù nhân này, thì chúng ta sẽ gần có ngày về Việt Nam.'
Một đồng hương khác, anh Sĩ Lâm, đến từ San Diego, hôm nay đến chung vui trong ngày sinh nhật thứ 8 của CLBNBTD, và rất vui cũng được dịp đi đón Blogger Tạ Phong Tần đang trên đường đến đất tự do.
Còn anh Thiện Thành 'nôn nao đón một người cùng chí hướng ra hải ngoại để tiếp tay các anh em trong việc đấu tranh cho dân chủ cho Việt Nam.'
Trên các trang mạng xã hội như facebook đã có hàng ngàn chia sẽ, bình luận về sự kiện blogger Tạ Phong Tần được trả tự do sang Mỹ.
Từ Hà Nội, facebooker Nguyễn Lân Thắng viết trên trang của mình: 'Mong cộng đồng người Việt hải ngoại đón nhận chị với sự trân trọng và đừng ép chị như anh Điếu Cày...!'
Blogger nhà báo Song Chi, một trong những người sát cánh cùng blogger Tạ Phong Tần hiện đang tị nạn tại Na Uy viết: 'Thế là thêm một thành viên của CLBNBTD rời nước và gặp lại nhau trên đất Mỹ. Chúc mừng Tạ Phong Tần. Kiểu này thì "tập hai" của CLBNBTD chuyển từ Sài Gòn sang California rồi.'
Tám năm trước khi mới thành lập và sau đó một thời gian ngồi ở công viên Chi Lăng và những nơi khác của Sài Gòn bàn nhau chuyện biểu tình chống Trung Quốc chắc mọi người cũng không ngờ… 8 năm sau lại đi xa nửa vòng trái đất thế này. Hy vọng 8 năm nữa thì lại gặp lại ở Sài Gòn, một Sài Gòn khác trong một đất nước Việt Nam hoàn toàn thay đổi.'
***
Blogger Tạ Phong Tần bị nhà cầm quyền Hà Nội bắt giam năm 2011, và bị kết án 10 năm tù vì tội "tuyên truyền chống phá nhà nước" theo điều 88 của bộ luật hình sự, được cho là mơ hồ của Việt Nam. Thân mẫu của blogger Tạ Phong Tần, bà Đặng Thị Kim Liêng, đã vì uất ức thương con mà tự thiêu và qua đời cuối tháng Bảy, năm 2012.
-
Việt Báo 24/09/2015: Bà Tạ Phong Tần 'vinh dự nhận cờ vàng' từ tay Giám Sát Viên Andrew Đỗ, địa hạt 1 Quận Cam
(Santa Ana) - Hôm thứ Tư, 23 tháng 9, 2015, vào lúc 10 giờ sáng Blogger Tạ Phong Tần đã đến viếng thăm xã giao Giám Sát Viên Andrew Đỗ, địa hạt 1 Quận Cam, tại văn phòng của Hội Đồng Giám Sát Quận Cam.
Blogger Tạ Phong Tần, người vừa được chính phủ Hoa Kỳ can thiệp ra khỏi nhà tù Cộng Sản và được đưa sang định cư tại Hoa Kỳ theo diện PIP, dưới sự bảo trợ của Bộ Ngoại Giao Hoa Kỳ hôm thứ Bảy 19 tháng 9 vừa qua.
Blogger Tạ Phong Tần, tác giả của trang blog Công Lý và sự Thật, đồng sáng lập viên của Câu Lạc Bộ Nhà Báo Tự Do, người đã bị nhà cầm quyền CSVN cầm tù từ 4 năm nay.
Trong cuộc hội đàm với Giám Sát Viên Andrew Đỗ, bà Tạ Phong Tần cho biết bà đã được khoảng 50 công an áp giải từ nhà tù ra thẳng đến phi trường Nội Bài, và tại sân bay có thêm 20 công an thường phục, sau đó bà được đưa ra phía sau sân bay, cho đến khi máy bay gần cất cánh bà mới được áp giải lên máy bay, khi đó bà mới gặp nhân viên của đại sứ quán Hoa Kỳ đón bà. Khi đó bà mới biết là bà được chính quyền Hoa Kỳ áp lực để chính quyền CSVN tạm thời đình chỉ án tù.
Bà cũng cho biết bà đã bị nhà cầm quyền Hà Nội bắt giam vào năm 2011, và bị kết án 10 năm tù về tội danh “tuyên truyền chống phá nhà nước” theo điều 88 bộ Luật hình sự của CSVN. Thân mẫu của bà là bà Đặng thị Kim Liêng, vì uất ức việc hàm oan của con gái nên đã tự thiêu và qua đời cuối tháng Bảy, năm 2012.
Bà cũng cho Giám Sát Viên Andrew Đỗ biết hiện nay bà đến định cư tại địa hạt 1 quận Cam, và theo diện PIP, nên bà hoàn toàn không có sự giúp đỡ nào của chính quyền Liên Bang Hoa Kỳ, và chỉ trông cậy vào sự giúp đỡ của các thân hữu.
Giám Sát Viên Andrew Đỗ bày tỏ sự hân hoan đón tiếp bà như một cư dân mới của địa hạt 1 quận Cam nơi ông quản trị. Luật sư Andrew Đỗ cũng cho biết trong khả năng và quyền hạn của ông ông sẽ tìm mọi phương thức để giúp đỡ blogger Tạ Phong Tần như một cư dân của quận Cam trong các lãnh vực y tế khẩn cấp, xã hội...
Giám Sát Viên Andrew Đỗ phát biểu: “Tôi rất vui mừng được đón tiếp Blogger Tạ Phong Tần sau cùng đã đến bờ tự do, và tôi hy vọng rằng bà sẽ được tập thể người Mỹ gốc Việt tại quận Cam nói riêng và tại hải ngoại nói chung đón tiếp bà vào trong tập thể người Việt chống Cộng tại hải ngoại, và sẽ trợ giúp bà tiếp tục đóng góp vào công cuộc chống lại chủ nghĩa CS phi nhân, để bảo vệ các quyền căn bản của con người nhất là quyền tự do phát biểu, tự do tôn giáo, quyết tâm đi đến việc giải thể chế độ Cộng Sản hiện nay trong nước để bảo đảm sự vẹn toàn lãnh thổ và lãnh hải, trước âm mưu xâm lược của Trung Cộng.”
Cũng trong cuộc tiếp xúc này, Giám Sát Viên Andrew Đỗ đã trao tặng Blogger Tạ Phong Tần một quốc kỳ Việt Nam Cộng Hòa nay là biểu hiệu của những người Việt quốc gia chân chính tại hải ngoại.
Giám Sát Viên Andrew Đỗ nhấn mạnh: “Đây là một biểu hiệu tự do và nhân ái của những người Việt quốc gia tại hải ngoại, ông cha chúng tôi đã đổ biết bao xương máu để bảo vệ màu cờ này, tôi hy vọng bà sẽ trở thành một phần tử của cộng đồng người Việt tại hải ngoại và tôi hy vọng bà cũng sẽ trân quý lá cờ này như chúng tôi.”
Blogger Tạ Phong Tần đã hoan hĩ nhận lá cờ từ tay của Giám Sát Viên Andrew Đỗ. Bà Tần đã bày tõ cảm tưởng: “Tôi rất lấy làm vinh dự được nhận một biểu tượng linh thiêng của chính nghĩa tự do, lá cờ này đã đại diện cho sự tranh đấu cho dân chủ, tự do của người dân miền Nam trong quá khứ và vẫn tiếp tục nuôi dưỡng cuộc đấu tranh cho tự do và nhân quyền ngày nay.”
Trong cuộc tiếp xúc có sự hiện diện của Blogger Điếu Cày Nguyễn Văn Hải, và một số thân hữu của bà Tạ Phong Tần.
BBC 24 tháng 9 2015: Bà Tạ Phong Tần 'vinh dự nhận cờ vàng'
Hôm 23/9, bà Tạ Phong Tần, người vừa được đình chỉ thi hành án ở trại giam Thanh Hóa và được đưa sang Hoa Kỳ trước đó ít hôm, đã có buổi gặp gỡ ông Andrew Đỗ, Giám sát viên Quận Cam, California.
Nhận một lá cờ vàng ba sọc đỏ từ tay ông Andrew Đỗ, bà Tạ Phong Tần nói: “Tôi rất vinh dự được nhận lá cờ này... Lá cờ này ở miền Nam trước đây đã cho người dân quyền tự do ngôn luận, tự do báo chí. Có thể nói lá cờ này đại diện cho quyền tự do ngôn luận, tự do báo chí của người Việt Nam.”
Về dự định sắp tới của mình, bà Tần nói bà muốn ưu tiên đảm bảo sức khỏe, và nhận thấy “công việc trước mắt sẽ có nhiều khó khăn”. Tuy nhiên, bà nói bà “không từ bỏ mục tiêu, lý tưởng... trong việc tham gia đấu tranh đòi quyền tự do, quyền con người cho người dân trong nước”.
Bà Tạ Phong Tần, cựu nhân viên công an, trước khi vào tù là chủ trang blog Công lý và Sự thật, đồng sáng lập viên của Câu lạc bộ Nhà báo Tự do cùng ông Nguyễn Văn Hải (Điếu Cày).
Bà bị bắt vào ngày 5/9/2011 và bị kết án 10 năm tù giam vào năm 2012 vì tội Tuyên truyền chống Nhà nước theo điều 88 Bộ Luật Hình sự.
Bà tới Hoa Kỳ vào tối 19/9/2015.
Người Việt:
- Blogger Tạ Phong Tần: 'Tôi cảm thấy nơi đây là nhà của mình' - Monday, September 21, 2015
- Blogger Tạ Phong Tần: 'Mỹ ép buộc CSVN phải trả tự do cho tôi' - Saturday, September 19, 2015
RFA:
Blogger Tạ Phong Tần đến Mỹ - California 2015-09-20
Blogger Tạ Phong Tần: 'Tôi cảm thấy nơi đây là nhà của mình'
Hà Giang, Người Việt Monday, September 21, 2015 4:22:45 PMNhiều cơ truyền thông có mặt tại LAX đón blogger Tạ Phong Tần - ảnh: Người Việt |
LTS: Tù nhân lương tâm Blogger Tạ Phong Tần, chủ trang blog Công Lý và Sự Thật, đồng sáng lập viên của Câu Lạc Bộ Nhà Báo Tự Do, vừa đến Hoa Kỳ tối 19 tháng 9, năm 2015. Sáng nay, 21 Tháng Chín, Blogger Tạ Phong Tần cho biết sẽ định cư ở Nam California, để có dịp sum họp và tiếp tục sinh hoạt với nhiều anh em cùng chí hướng. Blogger Tạ Phong Tần cũng dành cho nhật báo Người Việt cuộc phỏng vấn đầu tiên, do Hà Giang thực hiện.
Hà Giang (NV): Chào mừng Blogger Tạ Phong Tần đến Hoa Kỳ. Chị có thể cho biết cảm tưởng trong những ngày chân ướt chân ráo đến Mỹ?
Blogger Tạ Phong Tần: Tôi xúc động được đồng hương chào đón, còn vui thì vui trong vòng tay thân thương của bạn bè, Blogger Điếu Cày, Blogger Uyên Vũ, những người đã cùng tôi sát cánh hoạt động cách đây hơn tám năm, hồi ở Việt Nam.
NV: Từ lúc nào thì Blogger Tạ Phong Tần bắt đầu biết là mình có thể sẽ qua Mỹ định cư?
Blogger Tạ Phong Tần: Nếu mà nói là biết thì do mình đoán thôi, chứ không biết chắc. Còn biết chắc chắc thì là từ khi Bộ Ngoại Giao (Hoa Kỳ) cử người đến trại giam gặp.
Vào năm 2012, khi vừa xét xử sơ thẩm xong, thấy báo chí trong nước chửi sứ quán Mỹ, chửi Lãnh Sự Mỹ, chửi cả Đại Sứ Quán Liên Minh Âu Châu, và các tổ chức quốc tế khác, chẳng hạn như Ủy Ban Bảo Vệ Nhà Báo, tổ chức theo dõi nhân quyền, rồi tổ chức Phóng Viên Không Biên Giới, vì lý do họ đã ra một thông cáo báo chí nói rằng Việt Nam vi phạm nhân quyền và đòi Việt Nam trả tự do cho tôi ngay. Rồi đến phiên tòa Phúc Thẩm họ vẫn lên tiếng như thế, thì kể từ lúc đó, tôi biết là mình không cô đơn. Kể từ lúc đó tôi vững tin rằng mình sẽ không bao giờ phải ở trong tù mười năm.
NV: Như vậy đến lúc nào thì chị mới biết là mình chắc chắn sẽ qua Mỹ?
Blogger Tạ Phong Tần: Khi Bộ Ngoại Giao Hoa Kỳ cho người đến gặp thì lúc đó tôi mới biết chắc chắn. Trước khi Bộ Ngoại Giao cho người đến thì Bộ Công An đã đến đề nghị tôi viết đơn xin đi Mỹ để cho họ xem xét, nhấn mạnh từ “xem xét,” có nghĩa là có thể được có thể không, có nghĩa đó là quyền của họ, là mình phải cúi đầu xin xỏ. Tôi bác bỏ thẳng thừng. Tôi nói họ đừng bao giờ mang vấn đề tự do ra để làm điều kiện đánh đổi với tôi. Đến ngày 12 Tháng Chín, Bộ Ngoại Giao cho người đến nhà tù hỏi ý tôi rằng có đồng ý đến Mỹ định cư hay không. Họ nói 'chúng tôi chỉ cần biết có thế. Nếu đồng ý, chị có thể viết cho chúng tôi mấy chữ xác nhận điều đó. Chúng tôi không yêu cầu chị nhận tội, chúng tôi không yêu cầu chị phải làm đơn từ gì cả.' Tôi nói với họ rằng tôi đồng ý định cư ở Hoa Kỳ nếu phía Mỹ cho phép, còn nếu bắt phải viết đơn gì xin nhà nước Cộng Sản Việt Nam thì dù bất cứ đơn gì tôi cũng không viết. Tuy nhiên nếu phía Mỹ bảo viết bản kê khai tài sản để nhập cảnh, thì tôi làm.
NV: Chị có thể tả lại quang cảnh buổi gặp gỡ đó giữa chị và Bộ Ngoại Giao Hoa Kỳ?
Blogger Tạ Phong Tần: Buổi gặp gỡ đó có sự chứng kiến của công an mấy chục người, cả công an của Bộ Công An và công an của trại giam. Khi nhân viên của Bộ Ngoại Giao Hoa Kỳ đến gặp thì Bộ Công An trại giam đưa tôi vào văn phòng nói chuyện. Bên Bộ Ngoại Giao Hoa Kỳ có hai người, trong đó có một người phiên dịch. Còn phía công an thì đông lắm, một cái bàn dài cỡ 3 mét, họ ngồi kín hết xung quanh, chắc là phải hơn 20 người. Nói chuyện xong thì phía Bộ Ngoại Giao Hoa Kỳ nói là 'chúng tôi hy vọng có thể gặp lại bà trong vòng thời gian 2 tuần nữa.'
NV: Gặp Bộ Ngoại Giao Hoa Kỳ ở trại giam ngày 12 Tháng Chín, mà ngày 19 đã sang tới Mỹ, như vậy thời gian nhanh bất ngờ, phải không ạ?
Blogger Tạ Phong Tần: Đúng, tôi cũng ngạc nhiên. Mới chưa được 10 ngày, thì hôm đó, khoảng 12:30 trưa, phía trại giam đến phòng giam nói tôi 'thu dọn đồ đạc đi Mỹ.' Họ đến tận phòng giam, trong đó có một người tù khác ở cùng. Họ nói thu dọn 'nhanh nhanh lên cái nào cần mang đi thì mang đi, lên máy bay họ không cho mang đi nhiều.' Tuy nói là thu dọn nhanh lên đi, nhưng họ vẫn muốn giữ lại một số món đồ cá nhân của tôi, tôi cãi lại quyết liệt đòi lại cho bằng được cho nên hai bên giằng co cho đến khi ra được lên xe để rời khỏi trại giam là hơn một tiếng đồng hồ.
NV: Những thứ họ đòi giữ lại là gì?
Blogger Tạ Phong Tần: Họ muốn giữ những vật lưu niệm, đồ dùng cá nhân của tôi, sô chậu nè, sổ sách nè, quyển kinh thánh, cuốn tự điển Hoa Việt nè. Tôi đòi lấy lại hết. Nhưng ra đến sân bay thì tôi phải vất bỏ lại cái thau nhôm và hai cái thùng. Uổng cái thau nhôm.
NV: Cái thau nhôm có gì đặc biệt họ đòi giữ lại còn chị thì nhất định đòi mang đi?
Blogger Tạ Phong Tần: Vì đó là cái chậu nhôm mà tụi tôi dùng để đòi nước. Khi họ hạn chế nước, tụi tôi kêu rầm lên, dùng cái chậu nhôm đó đập rầm rầm vào cửa, nên nó bẹp dí, không còn ra hình cái chậu nữa. Ra sân bay không mang nó theo được thì đành ra phải bỏ lại.
NV: Trở lại với chuyện ra phi trường, lúc nãy chị nói xe công an chờ sẵn ngoài cổng trại giam?
Blogger Tạ Phong Tần: Trong khi người công an đến phòng giam nói tôi thu dọn đồ đạc thì nhóm khác chờ trong mấy cái xe ở sẵn ngoài cổng. Tất cả là ba xe. Xe mình ngồi kể cả mình là 8 người. Đằng trước một xe cũng từng đó người, đàng sau một xe cũng từng đó người. Tất cả hơn hai mươi người.
NV: Sao chỉ đưa một người ra sân bay mà làm gì phải đi đông thế?
Blogger Tạ Phong Tần: Chưa hết đâu, ra tới sân bay là thấy bọn công an mặc thường phục đứng lố nhố ở đấy cả hơn chục người. Rồi camara máy ảnh đầy nhóc hết trơn. Khu vực đó là khu cửa sau của sân bay, không có bất cứ người nào khác ngoài công an với mình. Một lúc lại thấy thêm một số kéo tới nữa, cả năm mươi người. Lúc máy bay sắp cất cánh rồi, thì họ mới đưa tôi từ đằng sau đi ra đằng trước, thì lúc đó người ta đã lên máy bay ngồi đủ hết rồi, chỉ còn thiếu hai nhân vật thôi, là nhân viên Bộ Ngoại Giao, ông David V. Muehlke và Tạ Phong Tần. Ông David Muehlke đứng trên cầu thang vào máy bay, lúc tôi bước lên thì cả hàng chục máy ảnh chiếu vào quay đủ các hướng.
NV: Khi đưa chị lên thang vào máy bay, thì mấy người công an có nói lời giã biệt, chúc chị thượng lộ bình an không? Còn chị có quay lại nhìn quê hương lần cuối không?
Blogger Tạ Phong Tần: Họ không nói gì, chỉ đưa cái giấy quyết định tạm hoãn thi hành án thôi. Họ cũng không bắt ký gì cả. Đưa một cái là đi luôn, nếu bắt mình ký thì mình lại không ký. Còn tôi, tôi không quay lại nhìn, bởi vì có cái gì đâu mà nhìn, chỉ đám công an với cái sân bay thôi chứ có ai đâu mà nhìn...(cười).
NV: Cảm xúc chị khi bước lên máy bay như thế nào?
Blogger Tạ Phong Tần: Mình cảm thấy là phía trước mặt mình là còn cả một chặng đường đấu tranh rất dài đầy khó khăn, nhưng mình vẫn phải kiên trì tiếp tục. Xúc động thì có lẽ không, vì mình biết đó là tương lai được báo trước.
NV: Trước khi rời Việt Nam chị có được gọi phôn báo tin cho gia đình không?
Blogger Tạ Phong Tần: Không. Hoàn toàn không. Gia đình tôi ở Việt Nam cũng theo dõi Facebook và biết tin tôi qua Mỹ cùng một lúc như những người khác. Từ lúc qua Mỹ đến giờ thì mới liên lạc về nhà qua Facebook.
NV: Nếu trong buổi tối hôm đó, khi người đồng hương đến đón mang cờ vàng ba sọc đỏ ra trao cho chị thì chị sẽ phản ứng ra sao?
Blogger Tạ Phong Tần: Đưa thì mình nhận, chẳng sao cả. Mình sẽ nhận, mình sẽ công bố ngay đây là lá cờ của tự do, của tự do ngôn luận. Vì chuyện rõ ràng lắm, lá cờ vàng ba sọc đỏ đã từng ở miền Nam Việt Nam, và miền Nam Việt Nam từng có tự do ngôn luận, tự do báo chí. Hơn nữa, lá cờ đó, ở bang Cali, đã được thống đốc bang Cali công nhận đó là lá cờ đại diện cho người Việt ở đây.
NV: Như vậy có lẽ Blogger Tạ Phong Tần đã sẵn sàng tâm lý để hòa nhập vào cộng đồng người Việt ở đây, trở thành một phần của cộng đồng?
Blogger Tạ Phong Tần: Tuy là vẫn còn những điều bỡ ngỡ chưa quen, về ngôn ngữ, về đường sá chẳng hạn, nhưng mà điều đó không thành vấn đề, những khó khăn mình sẽ khắc phục trong thời gian tới. Quan trọng là ở đây mình cảm thấy nơi đây như là ở nhà của mình.
NV: Chị có thể chia sẻ vài dự tính tương lai?
Blogger Tạ Phong Tần: Dự tính thì thấy là phải làm nhiều việc lắm. Thứ nhất là phải tìm cách để khởi kiện vụ án này ra tòa án quốc tế. Thứ hai là viết một cuốn hồi ký, kể về tất cả những điều tai nghe mắt thấy trong sáu nhà giam đã đi qua. Thứ ba, là nhờ các luật sư ở Mỹ tư vấn việc mình phải làm thế nào để mình trở thành một luật sư chính thức mang quốc tịch Mỹ, để quay trở về Việt Nam hành nghề.
Luật sư nước ngoài, hoạt động ở Việt Nam không được tham gia vào những phiên tòa hình sự. Nhưng nếu mình là luật sư nước ngoài mà được đào tạo đầy đủ về luật Việt Nam thì sẽ được tham gia.
Tôi đã được đào tạo bài bản qua đủ các lớp, các bước ở Việt Nam, đủ điều kiện trở thành một luật sư ở Việt Nam, nhưng họ không dám cho tôi làm luật sư ở Việt Nam. Dĩ nhiên đây là những kế hoạch rất lâu dài, thực hiện chắc là rất khó, nhưng mình có quyết tâm thì sẽ được. Còn kế hoạch ngắn hạn thì viết truyện, viết báo để ổn định đời sống.
NV: Cảm ơn chị đã dành thì giờ cho cuộc phỏng vấn.
Chùm ảnh cộng đồng người Việt hải ngoại chào đón Blogger Tạ Phong Tần LAX Sep.19, 2015 (by Người Việt
Blogger Tạ Phong Tần đứng giữa anh Hải Điếu Cày (CLB Nhà Báo Tự Do) và Thượng Nghị Sĩ (gốc Việt) bang California Janet Nguyễn |
Bản tin từ RFA by Ngọc Lan, thông tín viên RFA, California 2015-09-20: Blogger Tạ Phong Tần đến Mỹ
Bản tin cũ từ Người Việt
Blogger Tạ Phong Tần: 'Mỹ ép buộc CSVN phải trả tự do cho tôi'
Hà Giang - Dân Huỳnh, Người Việt Saturday, September 19, 2015 6:49:49 AMWESMINSTER, Calif. (NV) - Blogger Tạ Phong Tần, chủ trang blog Công Lý và Sự Thật, đồng sáng lập viên của Câu Lạc Bộ Nhà Báo Tự Do, đến phi trường Los Angeles (LAX) tối 19 tháng Chín, 2015, sau 4 năm bị nhà cầm quyền CSVN cầm tù.
Bà Tạ Phong Tần đến Hoa Kỳ lúc 8 giờ 30 tối trên chuyến bay của hãng hàng không China Airline.
Khi đến phi trường, bà Tần phát biểu rằng sẽ không ngưng con đường mà bà đeo đuổi. 'Sau cái tang của mẹ thì tôi càng cương quyết tranh đấu và bây giờ thì càng không bao giờ bỏ cuộc.'
Blogger Tạ Phong Tần bày tỏ cảm xúc: "Trước khi đến Mỹ, tôi rất hồi hộp không biết bao nhiêu năm anh em mới gặp nhau anh em đối với mình ra sao. Nhưng khi thấy nét mặt xúc động và sự quan tâm đón chào của nhiều người thì cảm thấy an tâm và biết mình đã quyết định đúng."
“Tôi cảm thấy như là gia đình của mình. Và tôi rất là xúc động khi gặp lại những người bạn của tôi. Đôi khi vui quá mình cũng xúc động chứ. Chưa bao giờ tôi khóc, ngay cả trước mặt bọn Cộng Sản.”
Kể lại giây phút bị áp giải ra phi trường, bà Tần cho biết: Tôi không biết họ đưa anh Điếu Cày đi như thế nào, nhưng riêng tôi có khoảng 50 công an áp giải. Ở trong nhà tù ra đi ba xe ô tô bảy chỗ ngồi. Khi đến sân bay lại thấy lố nhố khoảng 20 công an mặc thường phục nữa. Có người nhìn như có vẻ bàng quan, không có nhiệm vụ gì, nhưng cứ lẩn quẩn ở đó. Có khoảng một chục người cầm máy quay phim quay tứ tung. Họ đưa tôi vào khu vực phía sau sân bay, chỉ có tôi và công an. Đến khi máy bay sắp cất cánh họ mới đưa tôi ra phía ngoài. Và khi lên máy bay tôi mới gặp nhân viên đại sứ quán Hoa Kỳ đón tôi.”
Bà Tần khẳng định mình không phải bị trục xuất: “Tôi nghĩ thân nhân tôi biết tôi đi, nhưng không phải là trục xuất, bởi vì phía Mỹ ép buộc họ phải trả tự do cho tôi. Và họ đã ra một quyết định tạm đình chỉ thi hành án tù, chứ không phải trục xuất.'
* Kết quả của sự nỗ lực vận động
Blogger Điếu Cày, người từng bị cầm tù và cũng được đưa thẳng từ nhà tù đến Hoa Kỳ tháng 10 năm ngoái nói rằng: "Tin Tần được trả tự do là món quà lớn nhất cho CLBNBTD trong đúng ngày kỷ niệm sinh nhật 8 năm thành lập của Câu Lạc Bộ. Chúng tôi hết sức vui mừng! Đây cũng là kết quả của bao nỗ lực vận động của nhiều tổ chức đấu tranh khắp nơi. Đặc biệt Bộ Ngoại Giao Hoa Kỳ đã hết sức tích cực trong việc thúc đẩy đưa Tần ra khỏi nhà tù cộng sản."
Thượng Nghị Sĩ Janet Nguyễn có mặt tại LAX đón blogger Tạ Phong Tần phát biểu: ' Đi đón chị Tần tôi có cảm xúc giống như lần đi đón anh Điếu Cày. Có nghĩa là vui mừng giống nhau.'
Trả lời cầu hỏi nhà cầm quyền CSVN cứ thả các tù chính trị ra ngoại quốc như Mỹ chẳng hạn thì ảnh hưởng đến cuộc đấu tranh dân chủ cho Việt Nam thế nào. Bà Janet Nguyễn nói: 'Chúng ta, một mặt vui mừng vì những người trong nước ra, qua đó giúp biết rõ phương cách đấu tranh tốt hơn. Tuy nhiên chúng ta đừng quyền họ có thể bắt người này và thả người khác. Nếu có tiến triển thực sự thì phải thả hết tù chính trị và không bắt thêm một người nào nữa.'
* Trong vòng tay bạn bè
Ngay từ buổi chiều 19 tháng Chín, đông đảo bạn bè là thành viên của CLBNBTD đã tụ họp để cùng nhau đến phi trường LAX đón Blogger Tạ Phong Tần.
Nói về tâm trạng mình, Blogger Điếu Cày bày tỏ: 'Hơn ai hết tôi hiểu rõ tâm trạng của Tạ Phong Tần khi ấy đến phi trường, và tôi thấy có bổn phận phải giúp đỡ và hướng dẫn cô ấy trong những bước đầu bỡ ngỡ.'
Anh Võ Thiêm, một thành viên mới của CLBNBTD, lái xe đến từ San Diego chỉ để ra phi trường đón Tạ Phong Tần cho hay: "Tôi là thành viên mới của CLBNBTD nhưng rất cảm phục sự quả cảm của những blogger như chị Tạ Phong Tần, và hôm nay rất vui sẽ gặp được chị.""
'Hôm nay là một ngày rất vui.' Anh Hàng Tấn Phát đến từ San Jose so sánh 'cũng hồi họp như hôm đến đón anh Điếu Cày.'
Anh Phát nói thêm: “ Khi nhà nước CSVN phải thả những tù nhân này, thì chúng ta sẽ gần có ngày về Việt Nam.'
Một đồng hương khác, anh Sĩ Lâm, đến từ San Diego, hôm nay đến chung vui trong ngày sinh nhật thứ 8 của CLBNBTD, và rất vui cũng được dịp đi đón Blogger Tạ Phong Tần đang trên đường đến đất tự do.
Còn anh Thiện Thành 'nôn nao đón một người cùng chí hướng ra hải ngoại để tiếp tay các anh em trong việc đấu tranh cho dân chủ cho Việt Nam.'
Trên các trang mạng xã hội như facebook đã có hàng ngàn chia sẽ, bình luận về sự kiện blogger Tạ Phong Tần được trả tự do sang Mỹ.
Từ Hà Nội, facebooker Nguyễn Lân Thắng viết trên trang của mình: 'Mong cộng đồng người Việt hải ngoại đón nhận chị với sự trân trọng và đừng ép chị như anh Điếu Cày...!'
Blogger nhà báo Song Chi, một trong những người sát cánh cùng blogger Tạ Phong Tần hiện đang tị nạn tại Na Uy viết: 'Thế là thêm một thành viên của CLBNBTD rời nước và gặp lại nhau trên đất Mỹ. Chúc mừng Tạ Phong Tần. Kiểu này thì "tập hai" của CLBNBTD chuyển từ Sài Gòn sang California rồi.'
Tám năm trước khi mới thành lập và sau đó một thời gian ngồi ở công viên Chi Lăng và những nơi khác của Sài Gòn bàn nhau chuyện biểu tình chống Trung Quốc chắc mọi người cũng không ngờ… 8 năm sau lại đi xa nửa vòng trái đất thế này. Hy vọng 8 năm nữa thì lại gặp lại ở Sài Gòn, một Sài Gòn khác trong một đất nước Việt Nam hoàn toàn thay đổi.'
Blogger Tạ Phong Tần bị nhà cầm quyền Hà Nội bắt giam năm 2011, và bị kết án 10 năm tù vì tội "tuyên truyền chống phá nhà nước" theo điều 88 của bộ luật hình sự, được cho là mơ hồ của Việt Nam. Thân mẫu của blogger Tạ Phong Tần, bà Đặng Thị Kim Liêng, đã vì uất ức thương con mà tự thiêu và qua đời cuối tháng Bảy, năm 2012.
-
0 nhận xét:
Post a Comment