Tiểu luận & Tạp văn của Đào Hiếu, tác giả tự xuất bản 2015 - bạn đọc gởi đến đóng góp cho TV PVT, Aug. 2015
$pageIn
Lưu ý: bạn đọc có thể dùng phím mũi tên phải, trái để lật trang đọc full book online dễ dàng.
hoặc click here for reading Flipbook
TV PVT: Đào Hiếu là nhà văn trong nước không được chế độ Hanoi chấp nhận dù ông vốn là một trí thức thiên cộng xuất thân từ miền Nam VNCH trước 1975.
Sau khi miền Nam thất thủ April 1975, cũng như nhiều trí thức thiên cộng khác (mà người quốc gia miền Nam liệt họ vào hàng "ăn cơm quốc gia thờ ma cộng sản") mới biết thế nào là cộng sản, và vỡ mộng. Mỗi người trong số họ đã bằng nhiều cách khác nhau để biểu lộ chính kiến đó.
Đào Hiếu chọn cây bút để nói lên suy nghĩ, nhận định của mình trước một chính quyền cộng sản ngu dốt, tham lam, bạc ác, độc tài, đã và đang đưa đất nước gấm vóc bốn ngàn năm xuống vực thẳm của thảm họa đói nghèo, lạc hậu, mông muội man rợ và nguy cơ bị ngoại thuộc Tàu cộng lần nữa.
Nhắc đến tên Đào Hiếu, bạn đọc nhớ nhiều nhất tác phẩm Lạc Đường của ông (2008) và trang web daohieu.com đã bị chế độ Hanoi buộc đóng cửa từ 2009 (*)
Nay, có bạn đọc gởi đến tập sách giấy mới in 2015 của Đào Hiếu "Mặt Đất Vẫn Còn Rung Chuyển", TV PVT chọn một số tạp bút trong tập sách đó có nội dung đang theo sát với tình hình đấu tranh cho tự do dân chủ cho Việt Nam cùng với bầu khí nóng bỏng đông đảo giới trí thức trong và ngoài nước hiện nay... để đăng nơi đây như một hành vì hiệp thông với tác giả và phổ biến rộng rãi hầu bạn đọc.
Văn phong, cũng như thái độ phản tỉnh của cựu đảng viên cộng sản Đào Hiếu và giá trị của những mạch văn của ông, chúng tôi xin để bạn đọc tự nhận định.
Về vấn đề bản quyền (copyright) của tập sách, suy nghĩ của chúng tôi là chủ trương tiếp thêm một tay với tác giả Đào Hiếu để những trang văn của ông được cơ hội đến với đông đảo đọc giả hơn, ngoài ra chúng tôi không hề có một lợi lộc nào ngay cả dù phải tốn thì giờ nhiều để có thể lưu giữ "Mặt Đất Vẫn Còn Rung Chuyển" dưới dạng sách ảnh online như vầy, thuần mục tiêu phục vụ bạn đọc mà thôi. Do đó nếu nhà văn Đào Hiều có ý kiến khác không hài lòng về copyright của tập sách thì xin email cho chúng tôi biết để chúng tôi ngưng phổ biến tập sách tại TV PVT này ngay.
Kính cám ơn tác giả Đào Hiếu và bạn đọc đã ưu ái gởi sách cho TV PVT
Kính cáo
Aug. 2015
TV PVT
= = =
*:
Nhà văn Đào Hiếu từ Sài Gòn cho biết ngành công an đã buộc ông đóng cửa trang web riêng vì "vi phạm luật xuất bản".
Trang daohieu.com, hiện không thể truy cập, thu hút nhiều bạn đọc từ hai năm qua vì các tác phẩm "lề trái" của Đào Hiếu, người cũng đăng lại nhiều bài vở mang tính chất chính trị xã hội.
Nói chuyện với BBC qua điện thoại ngày 18/09/2009, ông Đào Hiếu kể lại những ngày làm việc với công an.
Ông cũng bày tỏ cảm giác "cô độc", cho rằng đang có sự "đầu hàng tập thể" trong xã hội Việt Nam.
Đào Hiếu: Khi tôi làm việc với công an, về mặt văn bản, không hề có dòng nào viết là cấm Đào Hiếu làm trang web. Nhưng trong suốt những ngày thẩm vấn, họ dùng lời nói, không phải văn bản, bảo tôi bỏ tác phẩm của tôi ra khỏi trang web.
Việc thẩm vấn diễn ra không liên tục, kéo dài trong hai tuần. Ban đầu họ gửi giấy mời, mời tôi đến làm rõ một số vấn đề về trang web. Họ tiếp đãi khá lịch sự, nhẹ nhàng. Họ bảo trang web vi phạm điều 10 của Luật xuất bản, tuyên truyền xuyên tạc lịch sử chống phá chế độ.
Tôi khẳng định mình không xuyên tạc lịch sử, chỉ viết sự thật để chống áp bức, bất công, tham nhũng và Trung Quốc xâm lược. Đến ngày thứ hai, họ bảo nên gỡ các tác phẩm của tôi ra khỏi trang web, nếu không phải làm việc nhiều ngày với công an. Họ nói nguyên văn "nếu như vậy, rất khổ cho anh, mà cũng khổ cho chúng tôi".
Lúc đó tôi nghĩ các bài của tôi đã cũ, độc giả đã đọc từ lâu, nên tôi đồng ý gỡ bỏ. Gỡ xong, tôi tưởng đã kết thúc. Không ngờ họ vẫn gọi điện, lúc thì hỏi sao bài này chưa gỡ, lúc lại hỏi sao bài kia còn nằm trên trang web. Tôi nói đó không phải bài của tôi mà của cộng tác viên, và các trang web khác. Họ nói của ai, cũng phải gỡ. Hôm sau họ lại gọi tôi đến làm việc.
Mỗi lần đến là phải khai lý lịch, hỏi cung, ghi chép. Xin quý vị hiểu rằng việc khai lý lịch không giống đi xin việc, mà rất nặng nề. Theo tôi dự đoán, các buổi làm việc đều có quay phim, thu âm nên tôi phải rất đắn đo, cân nhắc, cảnh giác cao độ. Vì thế rất căng thẳng. Nhiều khi hai bên phải giành nhau từng chữ.
Sau các buổi như thế, tôi mới nói trang của tôi dành cho người quan tâm thời sự chính trị, nay các anh không cho đăng, trang này ngày càng nhạt, độc giả sẽ bỏ rơi nó. Nếu các anh cấm như vậy, có khác gì ép tôi dẹp nó.
Họ buộc tôi viết cam kết dẹp trang web vì vi phạm điều 10. Nhưng tôi chỉ viết tôi bỏ trang web của mình vì lý do sức khỏe.
BBC: Khi ông nói mình là người yêu nước, viết các bài chống Trung Quốc xâm lược, họ có trả lời không?
Họ không trả lời. Nói chung có vẻ họ tránh né những vấn đề nhạy cảm như vậy.
BBC: Trong hai năm qua, có bao giờ ông nghĩ có ngày phải dẹp trang web hay không?
Tôi cũng nghĩ như vậy chứ. Mình viết thẳng thắn quá, gần như không né tránh gì. Chắc chắn rồi có ngày nó bị dẹp. Nhưng có điều này tôi muốn tâm sự. Những người như chúng tôi hiện nay ở Việt Nam không nhiều, như cá nằm trên thớt và đặc biệt là rất đơn độc.
Trước đây chúng tôi hoạt động cách mạng, làm Việt Cộng, xuống đường đấu tranh. Khi bị bắt vô tù, quần chúng biểu tình đòi trả tự do rầm rộ, bây giờ thì không, xã hội im thin thít, gần như không phản ứng gì.
Trước đây ở tù, có đài Giải phóng, báo chí ủng hộ, nay thì ngược lại. Trước đây bị tra tấn, hỏi cung, có lực lượng vũ trang của Mặt trận tổ chức các trận đánh trả thù, các tổ chức nhân quyền lên án, gửi phái đoàn vào tận trong tù thăm hỏi. Tôi rất thương cho những người bị bắt, vì họ quá cô độc. Tôi thương họ lắm.
BBC: Phải chăng, theo ông, não trạng phi chính trị hóa hiện nay rất khó thay đổi?
Đó là thảm họa. Nhiều nhà văn, trí thức nổi tiếng, lãnh giải thưởng này nọ, tác phẩm dịch ra nhiều thứ tiếng, quay thành phim. Có vẻ họ như 'ngư ông đắc lợi'. Sự chọn lựa của họ là đứng bên lề.
BBC: Ông có nhìn vượt ra ngoài giới trí thức không? Những người còn lại trong xã hội thì thế nào?
Tôi tiếp xúc nhiều lắm. Chị buôn bán ngoài chợ, phu xe xích-lô, công chức. Họ đều nhìn thấy vấn đề hết, nhưng cũng đều thờ ơ. Có lẽ họ không cảm thấy đó là sự bức xúc, họ biết chỉ để mà biết.
Các blogger lên tiếng trên mạng, họ đại diện cho quần chúng mà nói. Nhưng quần chúng, khổ nỗi, ít đọc các trang đó, nếu có đọc thì đọc cho biết thôi. Có vẻ họ an phận, bằng lòng với cuộc sống của mình. Gần như có tâm lý "đầu hàng tập thể".
Tình thế trang web, blog hiện nay cũng giống như phong trào sinh viên chúng tôi sau trận Mậu Thân, bị đánh tan tác. Nhưng đó chỉ là so sánh tình huống, chứ tương quan lực lượng đôi bên khác xưa rất nhiều.
Hồi xưa chúng tôi dù có lúc thất bại, nhưng không đơn độc, có hỗ trợ rất lớn. Bây giờ, những người bị bắt vừa rồi đều là những người con ưu tú của dân tộc, nhưng rất đơn độc. Thật đáng sợ, mà cũng đáng trách. Nhưng không biết trách ai?
$pageOut
$pageIn
$pageOut
Xin đọc Phần tiếp theo ==>
-
Nhà văn Đào Hiếu - nguồn ảnh: https://daohieu.wordpress.com/ |
Lưu ý: bạn đọc có thể dùng phím mũi tên phải, trái để lật trang đọc full book online dễ dàng.
hoặc click here for reading Flipbook
TV PVT: Đào Hiếu là nhà văn trong nước không được chế độ Hanoi chấp nhận dù ông vốn là một trí thức thiên cộng xuất thân từ miền Nam VNCH trước 1975.
Sau khi miền Nam thất thủ April 1975, cũng như nhiều trí thức thiên cộng khác (mà người quốc gia miền Nam liệt họ vào hàng "ăn cơm quốc gia thờ ma cộng sản") mới biết thế nào là cộng sản, và vỡ mộng. Mỗi người trong số họ đã bằng nhiều cách khác nhau để biểu lộ chính kiến đó.
Đào Hiếu chọn cây bút để nói lên suy nghĩ, nhận định của mình trước một chính quyền cộng sản ngu dốt, tham lam, bạc ác, độc tài, đã và đang đưa đất nước gấm vóc bốn ngàn năm xuống vực thẳm của thảm họa đói nghèo, lạc hậu, mông muội man rợ và nguy cơ bị ngoại thuộc Tàu cộng lần nữa.
Nhắc đến tên Đào Hiếu, bạn đọc nhớ nhiều nhất tác phẩm Lạc Đường của ông (2008) và trang web daohieu.com đã bị chế độ Hanoi buộc đóng cửa từ 2009 (*)
Nay, có bạn đọc gởi đến tập sách giấy mới in 2015 của Đào Hiếu "Mặt Đất Vẫn Còn Rung Chuyển", TV PVT chọn một số tạp bút trong tập sách đó có nội dung đang theo sát với tình hình đấu tranh cho tự do dân chủ cho Việt Nam cùng với bầu khí nóng bỏng đông đảo giới trí thức trong và ngoài nước hiện nay... để đăng nơi đây như một hành vì hiệp thông với tác giả và phổ biến rộng rãi hầu bạn đọc.
Văn phong, cũng như thái độ phản tỉnh của cựu đảng viên cộng sản Đào Hiếu và giá trị của những mạch văn của ông, chúng tôi xin để bạn đọc tự nhận định.
Về vấn đề bản quyền (copyright) của tập sách, suy nghĩ của chúng tôi là chủ trương tiếp thêm một tay với tác giả Đào Hiếu để những trang văn của ông được cơ hội đến với đông đảo đọc giả hơn, ngoài ra chúng tôi không hề có một lợi lộc nào ngay cả dù phải tốn thì giờ nhiều để có thể lưu giữ "Mặt Đất Vẫn Còn Rung Chuyển" dưới dạng sách ảnh online như vầy, thuần mục tiêu phục vụ bạn đọc mà thôi. Do đó nếu nhà văn Đào Hiều có ý kiến khác không hài lòng về copyright của tập sách thì xin email cho chúng tôi biết để chúng tôi ngưng phổ biến tập sách tại TV PVT này ngay.
Kính cám ơn tác giả Đào Hiếu và bạn đọc đã ưu ái gởi sách cho TV PVT
Kính cáo
Aug. 2015
TV PVT
= = =
*:
Đào Hiếu và sự đơn độc 'đáng sợ'
BBCVietnamese thứ sáu, 18 tháng 9, 2009Nhà văn Đào Hiếu từ Sài Gòn cho biết ngành công an đã buộc ông đóng cửa trang web riêng vì "vi phạm luật xuất bản".
Trang daohieu.com, hiện không thể truy cập, thu hút nhiều bạn đọc từ hai năm qua vì các tác phẩm "lề trái" của Đào Hiếu, người cũng đăng lại nhiều bài vở mang tính chất chính trị xã hội.
Nói chuyện với BBC qua điện thoại ngày 18/09/2009, ông Đào Hiếu kể lại những ngày làm việc với công an.
Ông cũng bày tỏ cảm giác "cô độc", cho rằng đang có sự "đầu hàng tập thể" trong xã hội Việt Nam.
Đào Hiếu: Khi tôi làm việc với công an, về mặt văn bản, không hề có dòng nào viết là cấm Đào Hiếu làm trang web. Nhưng trong suốt những ngày thẩm vấn, họ dùng lời nói, không phải văn bản, bảo tôi bỏ tác phẩm của tôi ra khỏi trang web.
Việc thẩm vấn diễn ra không liên tục, kéo dài trong hai tuần. Ban đầu họ gửi giấy mời, mời tôi đến làm rõ một số vấn đề về trang web. Họ tiếp đãi khá lịch sự, nhẹ nhàng. Họ bảo trang web vi phạm điều 10 của Luật xuất bản, tuyên truyền xuyên tạc lịch sử chống phá chế độ.
Tôi khẳng định mình không xuyên tạc lịch sử, chỉ viết sự thật để chống áp bức, bất công, tham nhũng và Trung Quốc xâm lược. Đến ngày thứ hai, họ bảo nên gỡ các tác phẩm của tôi ra khỏi trang web, nếu không phải làm việc nhiều ngày với công an. Họ nói nguyên văn "nếu như vậy, rất khổ cho anh, mà cũng khổ cho chúng tôi".
Lúc đó tôi nghĩ các bài của tôi đã cũ, độc giả đã đọc từ lâu, nên tôi đồng ý gỡ bỏ. Gỡ xong, tôi tưởng đã kết thúc. Không ngờ họ vẫn gọi điện, lúc thì hỏi sao bài này chưa gỡ, lúc lại hỏi sao bài kia còn nằm trên trang web. Tôi nói đó không phải bài của tôi mà của cộng tác viên, và các trang web khác. Họ nói của ai, cũng phải gỡ. Hôm sau họ lại gọi tôi đến làm việc.
Mỗi lần đến là phải khai lý lịch, hỏi cung, ghi chép. Xin quý vị hiểu rằng việc khai lý lịch không giống đi xin việc, mà rất nặng nề. Theo tôi dự đoán, các buổi làm việc đều có quay phim, thu âm nên tôi phải rất đắn đo, cân nhắc, cảnh giác cao độ. Vì thế rất căng thẳng. Nhiều khi hai bên phải giành nhau từng chữ.
Sau các buổi như thế, tôi mới nói trang của tôi dành cho người quan tâm thời sự chính trị, nay các anh không cho đăng, trang này ngày càng nhạt, độc giả sẽ bỏ rơi nó. Nếu các anh cấm như vậy, có khác gì ép tôi dẹp nó.
Họ buộc tôi viết cam kết dẹp trang web vì vi phạm điều 10. Nhưng tôi chỉ viết tôi bỏ trang web của mình vì lý do sức khỏe.
[Trước đây] quần chúng biểu tình đòi trả tự do rầm rộ, bây giờ thì không, xã hội im thin thít, gần như không phản ứng gì.
Đào Hiếu
BBC: Khi ông nói mình là người yêu nước, viết các bài chống Trung Quốc xâm lược, họ có trả lời không?
Họ không trả lời. Nói chung có vẻ họ tránh né những vấn đề nhạy cảm như vậy.
BBC: Trong hai năm qua, có bao giờ ông nghĩ có ngày phải dẹp trang web hay không?
Tôi cũng nghĩ như vậy chứ. Mình viết thẳng thắn quá, gần như không né tránh gì. Chắc chắn rồi có ngày nó bị dẹp. Nhưng có điều này tôi muốn tâm sự. Những người như chúng tôi hiện nay ở Việt Nam không nhiều, như cá nằm trên thớt và đặc biệt là rất đơn độc.
Trước đây chúng tôi hoạt động cách mạng, làm Việt Cộng, xuống đường đấu tranh. Khi bị bắt vô tù, quần chúng biểu tình đòi trả tự do rầm rộ, bây giờ thì không, xã hội im thin thít, gần như không phản ứng gì.
Trước đây ở tù, có đài Giải phóng, báo chí ủng hộ, nay thì ngược lại. Trước đây bị tra tấn, hỏi cung, có lực lượng vũ trang của Mặt trận tổ chức các trận đánh trả thù, các tổ chức nhân quyền lên án, gửi phái đoàn vào tận trong tù thăm hỏi. Tôi rất thương cho những người bị bắt, vì họ quá cô độc. Tôi thương họ lắm.
BBC: Phải chăng, theo ông, não trạng phi chính trị hóa hiện nay rất khó thay đổi?
Đó là thảm họa. Nhiều nhà văn, trí thức nổi tiếng, lãnh giải thưởng này nọ, tác phẩm dịch ra nhiều thứ tiếng, quay thành phim. Có vẻ họ như 'ngư ông đắc lợi'. Sự chọn lựa của họ là đứng bên lề.
BBC: Ông có nhìn vượt ra ngoài giới trí thức không? Những người còn lại trong xã hội thì thế nào?
Tôi tiếp xúc nhiều lắm. Chị buôn bán ngoài chợ, phu xe xích-lô, công chức. Họ đều nhìn thấy vấn đề hết, nhưng cũng đều thờ ơ. Có lẽ họ không cảm thấy đó là sự bức xúc, họ biết chỉ để mà biết.
Các blogger lên tiếng trên mạng, họ đại diện cho quần chúng mà nói. Nhưng quần chúng, khổ nỗi, ít đọc các trang đó, nếu có đọc thì đọc cho biết thôi. Có vẻ họ an phận, bằng lòng với cuộc sống của mình. Gần như có tâm lý "đầu hàng tập thể".
Tình thế trang web, blog hiện nay cũng giống như phong trào sinh viên chúng tôi sau trận Mậu Thân, bị đánh tan tác. Nhưng đó chỉ là so sánh tình huống, chứ tương quan lực lượng đôi bên khác xưa rất nhiều.
Hồi xưa chúng tôi dù có lúc thất bại, nhưng không đơn độc, có hỗ trợ rất lớn. Bây giờ, những người bị bắt vừa rồi đều là những người con ưu tú của dân tộc, nhưng rất đơn độc. Thật đáng sợ, mà cũng đáng trách. Nhưng không biết trách ai?
$pageOut
$pageIn
$pageOut
Xin đọc Phần tiếp theo ==>
-
0 nhận xét:
Post a Comment