July 25, 2013
Chúng tôi lấy máy ảnh ra chụp nhưng cậu lính gác ngăn lại, chỉ biển báo khu vực cấm quay phim chụp ảnh. Hỏi phạm vi cấm bao nhiêu mét, từ chỗ nào đến chỗ nào thì cậu lính không trả lời. Nom họ cứng đờ như hai súc gỗ. Hỏi bất cứ điều gì cũng không trả lời, một mực im lặng và vác mặt lên giời.
Mười lăm, hai mươi phút trôi qua vẫn chẳng thấy ai ngoài hai cậu lính gác. Chúng tôi gay gắt yêu cầu họ báo cho lãnh đạo nhà tù. Không khí nóng lên cả về hai nghĩa. Mãi rồi một bộ mặt mới cũng xuất hiện bên trong ô cửa, nhưng viên trung úy này cũng không khá hơn hai cậu lính kia. Mặc chúng tôi trình bày, chất vấn, thậm chí nổi xung lên, tay trung úy vẫn nhất mực im lặng ngoài việc nói đã báo cáo lãnh đạo.
Tiết thu oi ả, ngột ngạt. Vài thân nhân đi thăm tù cũng bảo, đã đợi vạ vật ngoài cổng từ sáng mà chưa được vào. Hơn 3 giờ, rồi 3 rưỡi, mẹ con chị Tân vẫn phải chờ đợi bên ngoài. Một tay trung tá đi xe máy từ ngoài vào liền bị chúng tôi chặn lại, dứt khoát không cho vào. Yêu cầu ông ta phải hỏi cho ra nhẽ tại sao khi sức khỏe của tù nhân Nguyễn Văn Hải đang rất nguy kịch, thân nhân của ông Hải đã vượt hàng ngàn cây số đến đây để yêu cầu gặp lãnh đạo nhà tù, lại phải chờ đợi suốt cả buổi chiều mà không ai tiếp họ?
Rốt cuộc tay trung tá phải bỏ xe ở ngoài cổng và đi vào bên trong. Một gã mặt non choẹt đứng bên trong, cầm máy quay chúng tôi. Tôi tiến đến trước mặt gã, nhìn thẳng vào ống kính thì gã bỏ đi.
Điếu Cày Nguyễn Văn Hải - những ngày tuyệt thực trong lao tù cộng sản tháng 5 - tháng 6 / 2013 (hơn 40 ngày) |
Gần 4 giờ mẹ con chị Tân mới được mời vào. Nhưng chỉ hơn mươi phút đã thấy hai mẹ con quay ra, nói họ không cho gặp anh Điếu Cày vì đã hết tiêu chuẩn gặp mỗi tháng 1 lần, rằng anh Điếu Cày không hề tuyệt thực, rằng đơn anh Điếu Cày tố cáo không đúng sự thật nên họ chả gửi đơn của anh đi đâu cả.
Thế đấy! Láo khoét. Dối trá. Vô lương tâm. Ngu xuẩn. Họ thực sự không biết mình là ai. Sẵn sàng ngồi xổm lên pháp luật. Với những con người như thế, số phận những người tù khốn khổ lại tròng thêm một án tù vô hình khác. Ở nơi heo hút này, ai là người quan tâm đến những bất hạnh của họ?
Đã gần hết ngày, thân nhân tù lặn lội vào cái nơi xa xôi này để rồi ngồi chờ đợi trong vô vọng. Chúng tôi hiểu trường hợp anh Điếu Cày hẳn đã vượt quá thẩm quyền của nhà tù trại 6. Có thể có một sự chỉ đạo ngầm nào đó từ bên trên, chứ chắc những người ở đây có gan giời cũng chả gánh nổi trách nhiệm nếu để anh Điếu Cày chết. Xét về tình cảm, nếu chúng tôi không ở bên anh Điếu Cày lúc này là không đành. Nhưng ở đây với những bức tường câm lặng này cũng chẳng ích gì.
Cuộc đấu tranh vì Điếu Cày còn dài. Khi chúng tôi trở về Hà Nội, được biết mẹ con chị Tân hôm sau lại lên Viện kiểm sát tỉnh, nhưng họ cứ để mẹ con chị ngồi đó cho đến hết giờ làm việc. Khi tôi kể lại sự việc này, cuộc tuyệt thực của anh Điếu Cày đã bước sang ngày thứ 34. Thật khó lời nào tả nổi cảm xúc trong tôi lúc này. Cái đói bỗng chốc quặn lên, đau nhói trong dạ.
Đặng Bích Phượng
July 25, 2013
-
0 nhận xét:
Post a Comment